Thúy ngồi bệt xuống bãi cát, cằm tựa lên gối, nhìn xa xăm ra biển, thở dài chán nản. Đã tám tháng qua, ngày nào cũng như ngày nào, sau bữa cơm chiều là Thúy đến lớp học Anh Văn; chỉ có Thứ Bảy, Chúa Nhật là rảnh rỗi, Thúy ra bãi biển ngồi nghĩ ngợi vẩn vơ...
- Hù!
Thúy giật thót người la lên:
- Đồ khỉ! Làm người ta hết hồn!
Diễm cười ngặt nghẽo:
- Mày nghĩ ngợi gì vậy? Đi, tới lều tao ăn cơm, tao mua được hai hộp thịt heo ở bãi sau, tao vừa kho tiêu, ngon lắm.
Thúy uể oải nói như không nghe rõ lời của Diễm:
- Mày có tên đi Mỹ rồi, sướng thật. Tao chán quá chẳng biết tới chừng nào mới rời đây được.
- Tao đã nói rồi mà. Tới Mỹ tao sẽ tìm người bảo lãnh cho mày ngay. Nếu tìm không được thì tao với ông xã tao bảo lãnh mày.
Diễm kéo tay Thúy đứng dậy:
- Tao kho thịt xong, lật đật chạy đi kiếm mày. Tới lều gặp bà Bảy cho biết mày không có đó, tao nghi mày chỉ có loanh quanh bờ biển này thôi.
Thúy cảm động:
- Chẳng biết khi tới Mỹ rồi mày còn thương tao như vầy không ha?
- Yên trí! Tao hứa chắc mà, đứa nào xạo cho...
Thúy đưa tay bịt miệng Diễm lại:
- Thôi! Tao tin mày rồi. Đừng thề thốt bậy bạ, tao nghĩ mình đã từng cực khổ với nhau, chắc mày không bỏ rơi tao đâu.
Diễm và Thúy vui vẻ sánh vai nhau bước lên con dốc thoai thoải để về căn lều của Thúy. Nhớ lại ngày Diễm vừa tới đảo Paulo Bidong này, tàu bị cướp sạch, ba ngày nhịn đói khát trên biển khơi thêm chờ đợi thủ tục trước khi được lệnh cho phép tàu tắp vào bờ, suốt cả đêm Diễm muốn ngất đi khi bò được tới bờ. Tàu vào bờ hồi gần bốn giờ sáng, chỉ có một số ít người trên đảo ngủ không được nên tò mò ra bãi xem có ai quen trên tàu mới đến hay không, trong số đó có Thúy. Thúy sau một lúc quan sát người này đến người kia, nhìn trật qua gốc dừa thấy Diễm đang tựa người vào đó, Thúy đến thăm hỏi. Khi biết Diễm đang đói, Thúy chạy vội về lều lấy cho Diễm hai gói mì ăn liền trao cho Diễm. Diễm mở ra ăn ngấu nghiến không chờ Thúy mời đến lần thứ hai. Vừa ăn, Diễm kể cho Thúy biết là nàng vượt biển một mình vì nàng biết chồng đang đợi ở Mỹ - Huy, chồng Diễm, ra đi trong lúc biến động ở Việt Nam, hiện ngụ tại Atlanta , Tiểu Bang Georgia , lương tiền khá cao, có người em họ làm việc trong Hội Hồng Thập Tự nên việc bảo lãnh rất dễ dàng, miễn Diễm rời khỏi được Việt Nam. Nay Diễm đặt chân tới Mã Lai rồi thì ngày đoàn tụ với chồng không còn xa nữa.
Giọng Thúy đột ngột vang lên, nàng thay đổi cách xưng hô có vẻ thân thiết hơn vì Thúy biết mình sắp chia tay với bạn:
- Qua tới Mỹ, Diễm biên thư về Việt Nam cho mẹ mình liền giùm nghe! Mình gửi về nhiều thư rồi mà chẳng thấy hồi âm nào cả, không biết thư có tới hay không.
- Ừ! Thúy nhớ ghi địa chỉ gia đình ở Việt Nam rõ ràng cho mình. À mà Thúy này, Thúy với anh chàng Thuần ở khu A ra sao.
- Thì Diễm cũng biết rồi đó: “Tình yêu Bi Dong, có list thì dông!” Tới đâu hay tới đó, quen cho qua ngày tháng thôi mà, hơn nữa anh chàng này cũng không phải người-trong-mộng của mình.
Diễm rời đảo hơn mười ngày, Thúy buồn bã không thiết đến ăn ngủ vì vắng người bạn thân. Thỉnh thoảng Thúy cũng gặp Thuần nhưng tình cảm vẫn không đi xa hơn khi càng gặp nhiều Thúy càng thấy Thuần có nhiều điểm không hợp với mình.
Mỗi buổi chiều tan học, Thúy thẫn thờ ra biển ngồi nghĩ về Diễm và chờ đợi tin tức của nàng. Cuối cùng rồi thư của Diễm cũng tới. Trong thư nàng cho biết vợ chồng nàng đang lo hồ sơ bảo lãnh Thúy. Thúy nghe vui vẻ yêu đời vô cùng, nàng chạy đi kiếm Thuần để khoe. Thúy và Thuần ra biển ngồi nói chuyện vu vơ cho tới khuya mới chia tay.
Tưởng Thúy sẽ đi trước, không ngờ chỉ một tuần sau Thuần có tên rời đảo. Tiễn Thuần đi rồi Thúy mới biết mình chưa hề yêu chàng, lòng nàng bình thản dửng dưng, không chút lưu luyến như nàng tưởng tượng.
Ba tuần sau đó, Thúy nhận được hồ sơ bảo lãnh của vợ chồng Diễm... Thúy mừng đến bật khóc. Suốt ngày suốt đêm nàng không rời quyển sách Anh văn, nàng cương quyết khi đến Mỹ sẽ không để cho vợ chồng Diễm phải bận lòng về nàng.
Thúy được vợ chồng Diễm cho một trăm đô để tiêu vặt lúc ở đảo. Thúy rất cảm kích tấm lòng của bạn. Để tỏ lòng biết ơn, Thúy viết thư rất đều cho Diễm, ngược lại Diễm cũng biên thư trả lời ngay cho Thúy sau khi nhận được thư.
Thấm thoát cũng tới ngày Thúy có tên trong danh sách những người rời đảo. Thúy đến Mỹ đúng vào mùa Xuân, khí trời mát mẻ, dễ chịu khiến Thúy trong lòng có niềm vui gặp lại Diễm cộng thêm niềm vui thoát được sự tù túng thiếu thốn ở đảo, đã làm cho Thúy trở nên yêu đời hơn.
Gặp nhau ở phi trường, Diễm và Thúy ôm nhau la hét như... trẻ con khiến cho Huy cũng vui lây với niềm vui của vợ và cô bạn trẻ. Nhìn trật qua, thấy Huy đang khoanh tay mỉm cười nhìn mình, Diễm láu táu:
- Này anh! Anh thấy con Thúy trong hình với ở ngoài có khác nhau không?
Huy cười đáp lời vợ:
- Anh thấy không khác nhau mấy. Có điều ngày đó em và Thúy tóc lưng lửng vai giống nhau, giờ thì em cắt tóc tém, Thúy vẫn để tóc thề, thế thôi.
Diễm và Thúy gặp nhau đã một tuần lễ. Suốt tuần lễ đó, cả hai quấn quýt nhau như hai chị em ruột, kể lể bao nhiêu là chuyện. Hôm nay là ngày Diễm đi làm mà vẫn còn ngồi ỳ ở bàn ăn chuyện trò với Thúy rất tâm đắc khiến Huy sau khi ăn xong phải nhắc nhở:
- Này, Diễm! Em nhớ hôm nay hết phép rồi, em phải đi làm lại đó!
- Anh yên tâm. Anh đi trước đi. Em nói chuyện với Thúy chừng mười lăm phút nữa, em sửa soạn xong ngay mà!
Tiễn Diễm đi rồi, đầu tiên Thúy vô tủ lạnh mở ra nhìn xem chiều này nàng sẽ trổ tài nấu món gì cho Diễm với Huy ăn đây.
Chuẩn bị những món ăn sẽ nấu chiều nay xong, Thúy bắt đầu đi từng phòng ngắm nghía cho mãn nhãn vì suốt tuần lễ có Diễm ở nhà nên nàng cứ mải mê nói chuyện chỉ nhìn thoáng từng phòng thôi.
Nhà có ba phòng. Một phòng Diễm đã chưng dọn rất trang nhã cho Thúy. Một phòng của Diễm và Huy rất sang trọng, rộng rãi. Còn phòng cuối cùng là phòng đọc sách của Huy. Nhớ lần đầu tiên bước vào phòng này, Thúy đã trầm trồ thích thú vì ba kệ sách của Huy toàn là sách tiếng Việt. Thấy Thúy cầm hết quyển này xem chưa xong đã với tới quyển khác, Huy bật cười nói với Thúy:
- Từ từ đi... không lấy đi đâu mà sợ.
Bây giờ vợ chồng Huy đi vắng, Thúy nghe lòng vui sướng, thoải mái vô cùng. Bước vào phòng làm việc của Huy, ngăn nắp sạch sẽ, mát mẻ, Thúy cảm thấy thật dễ chịu. Chỉ có cái bàn làm việc của chàng vứt bừa bãi, lung tung. Thúy thu g195
Thứ Hai, 24 tháng 5, 2004
Bên Bờ Vực Thẳm
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét